Mến tặng chị! Một người chưa bao giờ gặp, cũng ít nói chuyện, chính xác là "hiếm khi nói chuyện". Nhưng vẫn muốn thêu tặng...Vì những "ấn tượng khó phai" :D. Chúc mừng chị giờ đã có mỗi bận tâm mới, hihi. Sắp sinh nhật lần thứ nhất của bông ly trắng này rồi :D
Đã lâu không nghe bài hát này! Giờ nghe lại, cảm nhận đã khác...
Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng Còn chút thương yêu xin đưa vào dư âm Có phải còn yêu vì đôi lần thầm nhớ Mình đã thật quên cớ sao lòng vẫn chờ.
Từ lúc em đi trong rượu cay men nồng Màu trắng khăn tang quanh căn phòng cô đơn Bão tố triền miên ngày em về nhà đó Buồn hắt buồn hiu ngõ đêm sầu cô liêu
Một chiều trên đồi em làm thơ Cỏ biếc tương tư vàng úa Mộng dệt theo đàn bên người mơ Mới biết mình yêu bao giờ.
Hỡi cố nhân ơi chuyện thần tiên xa vời Tình đã như vôi mong chi còn chung đôi Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ Đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang ...
Thỉnh thoảng vẫn bật ra một câu như phản xạ, dành cho những lời bông đùa: "Dòng đời xô đẩy" ra nông nỗi ấy! Đùa thì đùa nhưng chưa bao giờ nói rằng câu nói đấy sai. Người ta nói: Tính cách tạo nên số phận. Cứ là mình nên cứ trôi đi, như một dòng nước trôi tự nhiên, muốn làm khác cũng không được. Bởi là mình nên vẫn theo lối mòn ấy, nhiều lần tặc lưỡi: Mình thế! biết làm sao. Thiên hạ cũng nói: Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Khi cả 3 yếu tố trên kết hợp với nhau thì thành ra cái gì nhỉ? Stress. Đau đầu. Chỉ muốn biến mất! Nhưng vì mình vẫn là mình nên vẫn cười, vẫn nói. Bởi vì vẫn nghĩ đâu đó còn nhiều niềm vui, còn những nụ cười không vương chút suy tư. Nhưng nếu những "viên thuốc" chữa stress đó cứ lẩn quất một chỗ nào đó, rất gần nhưng lại rất xa? Cứ chơi vơi, tưởng chạm tới rồi nhưng lại vụt mất?...... Empty! Nhớ nhất một lần, một lần mà nếu phải ở một mình sẽ là điều khủng khiếp! Thế nhưng lại được cười như thế này đây: Rồi lại như thế này:
Cầu được ước thấy!Mai được ăn pizza chữa buồn =)). Cảm ơn những hy vọng luôn hiện hữu trong đầu mình!:D Dù mai vẫn là một ngày đầy toan tính...
Mệt mỏi! Thực sự mệt mỏi! Mệt mỏi bởi chính bản thân mình. Vì cảm thấy bất lực...Khi nghe những tiếng thở dài... Làm gì đây khi đã không còn lòng tin, khi (hình như) họ không muốn tin những điều mình nói... Ngỡ ngàng...khi biết mọi thứ đều được đặt lên bàn cân, không đơn giản như mình tưởng. Mọi thứ vỡ tan...không ngờ Chẳng lẽ không đi về phía ấy nữa? Mất hết những gì đã có gần 20 năm qua?
Vẫn là những tiếng thở dài... Muốn khóc...........