Bị gió cuốn đi!

Ước mơ và hy vọng

life quote Pictures, Images and Photos
"Người lớn ước mơ con, trẻ con ước mơ lớn"
Nhân chuyện thằng cu hàng xóm...
Cu cậu đánh rơi vật gì đó, nó chui tọt vào gầm giường, không lấy ra được. Cả nhà ngạc nhiên khi nghe thằng bé nói: "Con ước con trở thành con kiến, chỗ nào cũng chui vào được!". Con kiến rất bé nhưng ước mơ biến thành con kiến thì lại rất to!
Nhớ ngày trước học môn Thông tin công nghiệp thì phải (em xin lỗi thầy Tuấn :D), không vào đầu được gì vì kiểu dạy của thầy và cả kiểu học của mình, chỉ nhớ thầy có nói rằng thầy có một mơ ước "giản dị": Một vợ - Hai con - Ba tầng - Bốn bánh - Năm châu 8->. Thế chưa đủ thầy ạ! Phải thêm "Sáu tấm" vào nữa mới tròn một vòng quay :)). Vậy là: Một vợ - Hai con - Ba tầng - Bốn bánh - Năm châu - Sáu tấm. Ngắn gọn, đơn giản và là một ước mơ thực tế!
Lại nhớ có lần nghe được một câu hát như thế này: "Ước mơ anh nhỏ bé thôi. Cầu cho thế giới vui trong an bình muôn đời...Ước mơ em thật lớn lao. Mơ đôi mình đừng dối nhau". Hóa ra khái niệm "con" hay "lớn" còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố, trong đó có yếu tố "cái nhìn" :D.
Hình như "ước mơ" là một thứ-gì-đó rất khó thành sự thật, để cho người ta hay nói "giấc mơ chỉ là giấc mơ"? Càng lớn, càng già, trong ngôn ngữ càng vắng bóng hai chữ "ước mơ". Hãy lắng nghe xung quanh. "Tôi ước ngày mai..."hay "Tôi hy vọng ngày mai..."?, "Tôi ước việc này..." hay "Tôi hy vọng việc này..."?. Câu nào quen tai hơn nhỉ? Người ta quên dần hai chữ "ước mơ" và sống nhờ vào "hy vọng" nhiều hơn dù "hy vọng" nhiều khi không phải là những mảnh ghép nhỏ của một "ước mơ"...

Ước mơ mình được quay lại thời của những ước mơ... 8->:D


Lan man trong ngày Hà Nội 10oC...

Something to remember... (p3)

...Dành cho những người thắc mắc: "Sao không có cái ảnh nào có mặt mình?" :D
Lên Phả Lại được vài ngày thì Noel. Chả có chỗ nào để lượn, cafe xong rồi karaoke:
Photobucket
Thề có cái micro là không uống giọt rượu nào :D
Photobucket
5 năm, 10 năm hay 20 năm nữa, nếu có cơ hội ngồi lại với nhau, chắc cũng chỉ phong lưu đến thế này là cùng 8-> :D. Này nhé: nước chè, bánh đậu xanh chính gốc và cái đống vỏ kia là những gì còn lại của mấy cái bánh gai =P~:
Photobucket
Sinh nhật. Nhớ là có 2 vụ sinh nhật thì phải. Nhưng trong máy chỉ còn mấy cái ảnh sinh nhật Xuân Hiếu (cùng với ai nữa nhỉ?).
Chuẩn bị lương thực:
Photobucket
Lần này thì có rượu nhưng mình không liên quan :D
Photobucket
Nhìn ảnh này lại nhớ sự tích: Khoa Dũng, Cúc và "Chúng ta phải tiến hành thôi" :))
Ca sỹ Tiến Thành:
Photobucket
Photobucket

Chuẩn bị rút quân.
Bọn hắn đang xem gì thế nhỉ?
Photobucket
Chụp ảnh kỷ niệm với cô chủ nhà:
Photobucket
Khẳng định thêm một lần nữa: thiếu Thái mất vui :))
Photobucket
Vậy là hết những gì còn lưu lại được bằng hình ảnh! (Thực ra còn một số ảnh nữa nhưng được xếp vào dạng "nhạy cảm" ;))). Giờ còn lại những gì trong ký ức, một thời vô lo và có suy nghĩ một tí :D, một thời không thể tìm lại được, tròn 3 năm trước...
Nhớ giữa đêm khuya giá rét, từ nhà máy về (lần duy nhất phải đi ca đêm :D), xì xụp mì tôm...
Nhớ những lúc cầm quyển bài hát, hát rống lên đến nỗi "hàng xóm" cũng phải lên tiếng :D.
Nhớ có một tên nhà dưới ốm (hình như Tiến Thành), cả bọn con gái xúm vào nấu cháo rồi nước cam làm cho tên phòng bên cạnh nằm rên hừ hừ: Ốmmmmm quáaaaa! :))...
Nhớ những lúc co ro trong cái áo khoác to sụ khi đi xuyên qua hai nhà máy...

Cuộc sống khó khăn và không đơn giản như một kỳ thực tập. Mong mọi người hãy luôn giữ cho mình những phút giây nhẹ nhàng ấy như một điểm tựa khi xung quanh mình mọi thứ trở nên nặng nề!



Cảm ơn cái tính và cái trí nhớ đồng nát của mình :D

Something to remember...(p2)

Từ đền thờ Chu Văn An vòng sang khu Côn Sơn của cụ Nguyễn Trãi. Thích cái khung cảnh ở đây: bảng lảng khói hương, không ồn ào, không chen lấn...
Dưới chân núi, nơi đặt đền thờ cụ Nguyễn Trãi:
Photobucket
Photobucket
Đúng thật là thiếu Thái thì mất vui :)):
Photobucket
Toàn khu di tích, nhìn từ trên cao (Nếu không có 2 tên cười tươi hơn cả nhân vật chính kia thì có phải đẹp không :p )
Photobucket
Nghỉ chân ở lưng chừng:
Photobucket
Đủ các tư thế đứng :D
Photobucket
Khi đã lên đến đỉnh Côn Sơn:
Photobucket
Lại cũng chả hiểu sao không còn cái ảnh nào chụp không gian xung quanh nhìn từ đỉnh núi. Mình nhớ cái view cũng khá đẹp mà :-?

Tranh thủ được có thế thôi, P2 kết thúc ở đây, P3 là phần indoor :D

Something to remember... (p1)

Tình cờ lục lại đống mẫu trong desktop nhìn thấy những bức ảnh của 3 năm trước! Post lên đây để ôn lại kỷ niệm một thời đã từng hít bụi Phả Lại:D. Nhớ cái năm ấy, rét căm căm, rét ngỡ ngàng vì kể từ lúc biết cảm nhận thời tiết, chưa thấy mùa đông nào rét đến thế #:-s! Tuy vậy vẫn có được một tháng ăn chơi, à quên, thực tập hoành tráng :D Để đỡ mang tiếng đi thực tập mà chỉ thấy toàn ảnh lượn lờ với tụ tập :D, đầu tiên là những bức ảnh học hành tử tế nhá:
Chắc sẽ có tên nở nụ cười tự mãn khi xem lại ảnh này ;))
Photobucket
Vào nhà máy này. Đấy, kể ra thì cũng chả cao hơn nhau là mấy, TT nhể? :))
Photobucket
Xem ra có vẻ chăm chú :D:
Photobucket
Trước khi bảo vệ, làng trên xóm dưới, nhà trên nhà dưới lao đầu vào ôn :D
Photobucket
Photobucket
Cái trên thì còn thật thật một tí chứ cái này thì chắc chắn là...diễn ;))
Photobucket
Thích cái khăn của Linh! Ai đan cho mà đẹp thế?;))
Trước khi khăn gói trở lại Thủ đô cũng kịp làm một tour Côn Sơn, Đền thờ Chu Văn An. Rút kinh nghiệm từ mấy tên, hôm trước tinh thần tập thể dục lên cao, đi bộ một mạch đến Kiếp Bạc và rút ra được kết luận rằng: Ngoài ông thầy bói xem cho nàng Cúc ra thì không có gì đặc sắc :)). Thế nên Kiếp Bạc không có trong danh sách điểm dừng:
Đền thờ cụ Chu Văn An:
Photobucket
(Chẳng hiểu đi đâu mất cái ảnh Tân Anh đang quét (tưởng tượng là) lá đa :D)
Đường vào nơi đặt mộ Chu Văn An:
Photobucket

Nghỉ chân, tranh thủ múa hứng đừa :)):
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Cầu cho...
Photobucket

To be continued...(Đi ngủ đã, mai post tiếp)

Mẹ

Photobucket
Có đứa bạn xa nhà khóc vì nhớ mẹ...
Mày thật dễ rơi nước mắt...

Mấy ngày vừa rồi, đã nhiều lần tránh cái nhìn sau lưng mẹ! Chợt nghĩ tới lúc mẹ ốm. Chăm sóc mẹ được mấy phần như mẹ đã chăm sóc ta?
Mẹ mệt vì 2 ngày ở quê phục vụ đám cưới. Tưởng được ngày nghỉ ai dè được cả tuần để mà lo lắng. Con không được ăn cơm, mẹ cũng không nuốt nổi. Gọi taxi để đi bệnh viện. Không có xe. Đại lễ đấy. Ra đầu ngõ, nhìn thấy một cái taxi vừa trả khách, sợ con đau, mẹ bảo đứng yên đấy rồi tất tưởi chạy theo để giữ không cho người khác lên. Nhìn dáng mẹ, rưng rưng...
Vào bệnh viện. Ngày nghỉ, bác sĩ trực thì ít. Phải làm đủ thứ xét nghiệm. Mỗi xét nghiệm chạy một chỗ. Thế là chia đôi, bố một nơi, mẹ một nơi. Mẹ sợ máu. Nhưng lúc đấy, hình như mẹ không nhìn thấy gì ngoài việc chạy khắp nơi, đưa rồi nhận kết quả xét nghiệm.
Rời phòng mổ. Vẫn mê man chưa kịp nhận ra ai là người đã quăng mình đánh uỳnh một cái từ băng ca phòng mổ sang băng ca khác để về phòng bệnh nhưng đã kịp nhận ra mình đói. "Mẹ ơi, con đói quá!". Mẹ kể lại: Chắc nó chả nhớ gì đâu, nhưng mẹ vừa thương vừa buồn cười. Từ tối qua chẳng có gì vào bụng còn gì.
Đêm đầu tiên. Mẹ không dám ngủ. Sợ mấy chai truyền dịch, truyền giảm đau hết con lại đau. Chập chờn tỉnh giấc mấy lần, thấy mẹ nằm ngả đầu trên ghế. Biết rằng mẹ chẳng ngủ được đâu...
Ngày thứ 2. Hết thuốc mê, hết giảm đau. Vết mổ đau ghê ghớm. Bụng bảo dạ đừng kêu không mẹ lo. Thế mà vẫn cứ: "Mẹ ơi, con đau quá!" :(. Nhìn ánh mắt mẹ, thấy mình thật dở...
Đêm. Quạt và điều hòa bật cả đêm. Thế mà lưng ướt đẫm mồ hôi. Mổ xong thường hay nóng như vậy, bà bệnh nhân bên cạnh bảo thế. Lưng mướt mồ hôi, ngứa không chịu được. Không nằm nghiêng được, phải gồng mình, cong lưng để...gãi. Gồng được một lúc thì mồ hôi và nước mắt thi nhau chảy. Lại đành gọi mẹ...
Ngày thứ 3. Đòi đứng dậy đi. Bố can, mẹ can. Vẫn cứng đầu đòi đi. Đặt chân xuống đất, người nghiêng ngả, bám chặt vào bố. Máu chạy ngược vào ống truyền. Mẹ sợ. Vẫn đi. Nốt ruồi ở chân con to lắm mà! :D.
Ngày thứ tư. Cố gắng tự làm nhiều việc. Vẫn cần sự trợ giúp của mẹ nhưng mẹ đã có nhiều thời gian nghỉ hơn. Thấy lòng nhẹ hơn...
Ngày thứ 5. Bác sĩ bảo: Sáng mai em có thể ra viện. Thế là phải ở viện thêm một tối à? Bà bệnh nhân cùng phòng đã ra viện. Còn lại 2 mẹ con. Tối chắc buồn lắm. Hay là...ra luôn chiều nay. Chiều nay với sáng mai có khác gì nhau đâu :D. Thế là bùng biêng, lên xe taxi về. Sáng mai bố vào trả viện phí và làm thủ tục. Thế là được về nhà. Nhìn trong cái gương quen thuộc, mẹ gầy, con gầy...

Nghĩ nhiều nhưng chả dám nhắc thêm một từ "Mẹ" nào nữa. Sợ mày lại...

Đôi khi...

Photobucket
1.Nhà Trà
“Mình chia tay đi”, “Em xin lỗi nhưng…”, “Cảm ơn anh vì những ngày đã qua, nhưng…”… Trà đã tưởng tượng ra cảnh cô nói những lời như thế với Việt không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngày này qua tháng khác, chúng vẫn chỉ được cất giữ trong im lặng. Lục tung mọi ngóc ngách của hiện tại và cả những ngày đã qua, Trà cũng chẳng thể nào tìm nổi một lý do để nói ra những lời như thế, lý do cho Việt, cho chính Trà.

2. Nơi làm việc
Có lẽ lý do đã xuất hiện. Nhân vật thứ ba đến từ cùng một nơi làm việc. Minh có đủ sức mạnh khiến Trà khẽ gai người mỗi khi anh bắt được ánh mắt của cô. Trà bỗng hoảng hốt nhận ra mình đang bị cuốn về phía cái nhìn đó, một cách vô thức nhưng mạnh mẽ đến không sao cưỡng lại. Đã lâu lắm cô chưa từng có cái cảm giác phải huy động toàn bộ sức lực của cơ thể chỉ để đứng vững trước một đôi mắt nhìn mình. Nó khác rất xa với những khoảng thời gian bên Việt, không có những cuộc điện thoại hàng ngày, những tin nhắn đều đặn vào giờ ăn trưa, những cuộc hẹn hò được lên lịch trước… Nó khiến Trà thấy mình như đang yêu. Đó là một cảm giác nhiều sức cám dỗ đến mức Trà không thể, mà cũng chẳng hề tìm cách dừng mình lại như cô vẫn biết là phải thế. Chỉ vài giây đồng hồ thôi, khi ánh mắt của Minh khẽ lướt qua, nhịp tim và hơi thở của Trà sẽ đều trở nên gấp gáp không kiểm soát nổi. Thường thì sau vài giây ấy, mọi chuyện sẽ chầm chậm trở lại, Trà và Minh sẽ lại trở lại là những đồng nghiệp chỉ hết lặng lẽ khi nói chuyện công việc mà thôi. Nhưng cũng như Trà không thể kiểm soát đựoc nhịp thở của chính mình, Minh cũng không thể ngăn mình tiến về phía Trà. Vào một sáng hè, Trà đến cơ quan, bật máy tính lên và thấy trên background là một lời mời không đề tên: Một bữa trưa như những đồng nghiệp? Như phản xạ, Trà đưa mắt nhanh sang chỗ của Minh. Minh đã đến từ bao giờ, đang chăm chú nhìn Trà, nở nụ cười thân thiện “Không có gì quá đáng chứ?”.

Trà bỗng bật cười. Cái cách Minh nói khiến Trà thấy mình hoá thành trẻ nhỏ. “Không”- Trà đáp- “Như những đồng nghiệp thôi mà”



3. Quán ăn bên đường
Bữa trưa vui vẻ tại một quán nhỏ đối diện công sở. Câu chuyện bị cắt ngang khi Việt sms, tin nhắn quen thuộc lúc 12h trưa: “Em ăn trưa chưa? Ngon miệng không? Nhớ ăn nhiều vào nhé!”. Trà đã có cả một thư mục tin nhắn mẫu để trả lời Việt “Như mọi khi thôi mà. Em nhớ rùi, anh cũng vậy nhé!”. Chỉ cần hai giây trước khi Trà gập máy. Minh cười “Tốc độ đấy”. “Quen rồi mà”, Trà đáp, trong chốc lát bỗng thấy rõ ràng thức ăn đang không trôi theo quy luật trong thực quản. Nhưng cảm giác đó qua rất nhanh. Cô chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào Minh, mỉm cười:

- Có lẽ em hơi thiếu thành thật khi nhắn tin. Không phải bữa trưa “như mọi khi” mà là bữa trưa vui nhất trong nhiều tháng nay.

- Thật sao? Tôi có đóng góp được gì cho niềm vui này không? Minh đáp, cũng với một nụ cười.

- Cũng có chút ít ạ. Một lời mời, chi phí cho phần của anh và những câu chuyện thú vị.

- Vậy thì không phải chút ít mà là 1/2. Phần còn lại là của Trà: nhận lời, đĩa của Trà và cũng những câu chuyện thú vị- Minh cười lớn- Trà không thể cho tôi phần hơn sao? Trả tiền cho phần đồ ăn của Trà chẳng hạn?

- Nếu anh muốn vậy. Trà lại bật cười rồi tiếp tục với món vừa gọi. Rõ ràng là ở anh chàng này có một điều gì đó mà cô vẫn tìm kiếm. Và rõ ràng là với cô, ngay từ đầu anh ta đã hơn rất nhiều một nửa bữa trưa ngon.

4. Những ngày hè đầy nắng
Những ngày tiếp đó đối với Trà là những ngày hoàn toàn mới. Trà hào hứng với chúng đến nỗi tất cả những ý nghĩ rằng hình như mình có lỗi chỉ cần chớm xuất hiện sẽ được bào chữa bởi đủ mọi lý do. Trà dần quên trả lời những tin nhắn của Việt và trở nên bận rộn một cách bất thường mỗi khi Việt hẹn gặp. Những lời chia tay ám ảnh Trà ngày càng trở nên rõ nét. Trà cần một lý do. Và cô đã có một lý do. Là Minh, là một cái gì đó khác với Việt, khác với bầu không khí yên bình đến đơn điệu luôn bao phủ mỗi khi Trà và Việt bên nhau. Trà chợt nhớ lâu lắm rồi với Việt cô không hề cười lớn tiếng, không dùng tiếng lóng, chẳng bao giờ đi chơi đến tận đêm khuya… Không phải Việt bắt buộc cô như thế, mà đơn giản bởi khi ở bên một người dịu dàng đến vậy, Trà bỗng tự mình dịu nhẹ hẳn đi, lành hiền như lá cỏ, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình mờ nhạt và nhẹ bẫng…Những lý do cứ thế thành hình và vững chắc. Và chúng sẽ được nói ra, Trà đã quyết định như thế, ngay sau chuyến đi này.

5. Chuyến đi
Đó là một chuyến công tác hai người, gồm Trà và Minh, tại một thành phố biển tuyệt đẹp. Trà nói với Việt là đi một mình. Việt chỉ cần nhìn thẳng vào mắt là biết Trà nói thật hay nói dối, cũng như không phải Việt vô tâm đến mức chẳng hề nhận thấy chuyện gì đang diễn ra với Trà, nhưng anh tin và yêu cô đến mức cho rằng chất vấn lại là một cái gì đó rất gần với sự xúc phạm. Và như thế, như mọi lần Trà đi xa, tối hôm trước Việt đến giúp cô sắp xếp hành lý. Trà không quan tâm lắm. Cô gần như để mặc Việt với chiếc vali có bánh xe. Chẳng bao giờ Trà nghĩ mình cần nhiều hành lý đến vậy cho một chuyến đi ngắn ngày. Sau những ngày rất ngắn ấy, cô sẽ trở lại. Sẽ mới hoàn toàn.



6. Sàn khiêu vũ
Công việc bận rộn ban ngày được bù đắp bằng những cuộc vui thâu đêm. Trước khi gặp Minh, Trà đã không hề biết là mình có thể khiêu vũ không biết mệt đến tận sáng. Khoá học khiêu vũ bị bỏ quên suốt 2 năm giờ đột nhiên hữu dụng đến bất ngờ.

- Đẹp lắm!- Minh không bao giờ tiếc lời khen tặng.

- Cảm ơn- Trà đáp trong khi xoay tròn trong tay Minh- Anh cũng rất tuyệt.

- Có còn được như vậy không nếu tôi ngỏ lời ngay bây giờ?

Trà khựng lại ngay. Mặc kệ những cặp nhảy khác vẫn đang lướt qua mình trong tiếng nhac du dương chưa hề tắt, Trà bỏ dở vòng xoay, đứng như trời trồng.

- Xin lỗi, anh không có ý làm hỏng vòng xoay này của Trà- Minh tự đỡ lời.

- Nó đã hỏng rồi. Nhưng em chưa có lý do gì để trách anh. Trà cố lấy lại vẻ bình bĩnh vốn có.

- Vậy thì có lẽ sắp có rồi. Bởi vì tôi yêu Trà.

Trà choáng váng. Chuẩn bị trong tưởng tượng và đối mặt với thực tế cách xa nhau hơn Trà nghĩ rất nhiều. Trà đã chờ đợi điều này, đã nghĩ rằng chỉ cần Minh ngỏ lời, cô sẽ lao ngay vào vòng tay ấy mà không cần băn khoăn. Nhưng ngay khi điều đó xảy ra, ngay lúc này... Chỉ cần một cái gật đầu thôi cô sẽ cách xa khỏi Việt, mãi mãi…

- Em mệt rồi. Trà hít sâu vào rồi lên tiếng. Tránh cái nhìn của Minh, Trà vội vàng rời khỏi sàn khiêu vũ. Minh giữ cô lại. Nhưng Trà vùng ra. Trong vô số những cảm xúc và ý nghĩ đang hỗn độn, chằng chịt trong Trà chỉ có một điều là rõ ràng: cô cần rời khỏi đây ngay lập tức, cô cần được ở đâu đó. Một mình.

7. Phòng của Trà tại khách sạn
Ba giờ sáng. Trà tìm thấy mình trong căn phòng khách sạn, một mình và mệt nhoài. Cái gì đang diễn ra thế này? Cách xa Việt mãi mãi, chính Trà luôn mong như thế còn gì? Thế nhưng cái ý nghĩ đó, ngay khi nó sắp trở thành hiện thực, lại khiến Trà sợ hãi đến muốn khóc oà. Không hiểu điều gì đang điều khiển mình, Trà bấm số gọi Việt. Việt tắt máy. Lục tung điện thoại của mình, Trà thấy như hụt hơi khi không có bất cứ dấu vết nào của Việt. Trước khi đi Trà đã xoá hết chúng, còn những ngày này Trà đã quá bận rộn, quá vui vẻ để để ý rằng Việt đã chẳng hề gọi điện hay nhắn tin cho cô nữa. Thở hắt ra, Trà đứng dựa vào tường và để mặc cho mình cứ từ từ trôi xuống. Trà đã đẩy Việt ra xa đến thế rồi ư?



Bảy giờ sáng. Lại ngày mới. Lại công việc. Trà tỉnh dậy trên sàn nhà, thấy khắp người đau nhức. “Quỷ tha ma bắt”, cô tự rủa thầm trong khi cố ngồi dậy đi rửa mặt mà không được. Có tiếng gõ cửa. “Lát nữa hãy dọn phòng được không?”, Trà gào lên rồi lại nằm vật ra sàn nhà, nhắm nghiền mắt.

- Quý cô làm sao thế?

Trà mở choàng mắt. Là Minh à? Cô bật dậy như lò xo

- Anh đến đây làm gì? Đúng 7.30 tôi sẽ có mặt- Trà không biết là mình đang cáu gắt.

- Khi 7.10 còn nằm đây, mặc đồ khiêu vũ, mắt nhoè nhoẹt mascara và còn chưa thèm đánh răng? Rồi không đợi Trà phản ứng, Minh kéo cô dậy, đẩy vào WC:

- Nhanh lên, 10’ thôi nhé. Tôi sẽ lấy sẵn quần áo cho. Trong vali hả?

Trong tiếng xả nước ầm ầm từ nhà tắm, Trà ngập ngừng rồi bỗng nói vọng ra:

- Này, em không yêu anh đâu…

- Trà thẳng thắn đấy! Minh cười lớn, cố giữ cho mình khỏi run lên. Tôi biết, mặc dù không hề mong chờ điều này.

Lại một thoáng lặng lẽ khẽ lướt qua. Nhưng gần như ngay lập tức, Minh lại phá vỡ nó:

- Trà có cái vali ngăn nắp đấy!

- Ừ- Trà lại thấy hụt hơi- Không phải nhờ em đâu…

- Tôi cũng biết- Tiếng Minh tự dưng nhỏ lại- của một người đã để lại một lời nhắn ở đáy vali.

Ở đáy vali? Trà nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Kết thúc công việc trong nhà tắm nhanh nhất có thể, Trà lao đến chỗ chiếc vali. Không nhận ra mình hơi quá khích, Trà giật lấy tờ giấy từ tay Minh. Và ngay khi những nét chữ ấy đập vào mắt Trà, cô không sao ngăn nổi mí mắt mình cứ thế trở nên mọng đầy. “Anh luôn luôn yêu em cho dù em có muốn thế hay không. Và anh vẫn mong được chuẩn bị hành lý cho mỗi chuyến đi xa của em, cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa”. Việt chưa bao giờ xa Trà, cho dù Trà đã hơn một lần trong ý nghĩ và cả bằng hành động đẩy Việt ra xa, thậm chí từng muốn rằng xa mãi mãi. Minh nhìn Trà khóc, thấy trái tim mình như cũng khẽ nứt lanh canh. Nhưng lại như mọi khi, Minh lại cố bật cười:

- Thôi nín đi- Minh đứng dậy vỗ vỗ vào vai Trà- Anh ấy nói “cho dù có chuyện gì xảy ra”, nữa là chưa hề có chuyện gì xảy ra…

Ừ đúng là chẳng có chuyện gì xảy ra như Việt đã mơ hồ cảm thấy. Trà đã nghĩ rằng mình chỉ cần một lý do để chia tay Việt, nhưng ngay khi có đủ mọi điều kiện để hiện thực hoá điều đó, cô đã không thể. Chỉ vì ở đâu đó sâu thẳm trong Trà, còn sâu sắc hơn những cảm giác về sự nhàm chán, về ước muốn muốn thoát ra tìm kiếm sự mới mẻ, là một cảm giác yên bình không gì thay thế nổi khi Trà biết luôn có Việt trong đời.

- Nhanh lên, sắp muộn rồi- Minh cắt ngang mach suy nghĩ của Trà bằng hộp khăn giấy và bộ đồ trang điểm đặt trước mặt cô- Tôi đợi ở dưới xe.



8. Trong xe
- Xin lỗi anh- Trà vừa sập cửa xe vừa nói.

- Vì chuyện gì? Minh cho xe chạy, đáp mà không nhìn Trà.

- Vì chuyện tối qua… chuyện vừa nãy… umm, tôi không biết nói sao…

- Trà nên nói là xin lỗi vì đã đến muộn. Vậy thôi.- Minh vẫn giữ mắt nhìn về phía trước

- Ừ, xin lỗi…

…..

Không thể chịu đựng được sự im lặng quá lâu, Minh lại lên tiếng, cố giữ giọng mình không khác với mọi khi:

- It ra thì bây giờ tôi đã không còn mất bình tĩnh khi đối mặt với Trà nữa rồi.

Trà bật cười. Chẳng biết Minh có nói thật không nhưng với Trà thì đúng là thế. Cảm giác như bùng nổ khi bắt gặp Minh đã chẳng kéo dài như Trà tưởng. Cầm chiếc điện thoại trong tay, Trà gửi đi một tin nhắn không giống những tin nhắn mẫu của mình “Em sắp về, chắc chắn sẽ về”. Ngay khi ấy, một cảm xúc kì lạ dịu dàng lan toả tới tận từng tế bào trong Trà. Cô lại thấy mình đang yêu, không phải từ đầu nhưng theo một cách hoàn toàn khác…



Yeutretho.com

Hệ quả đầu tiên X_X

Càng bận càng thèm thêu. Càng bận càng dễ lên cơn nghiện :D. Nghiện gì không nghiện lại đi nghiện một em aida 18 @-). Thế nên đôi mắt phải làm việc cật lực. Và đến giờ thì nghỉ nhá! Không được đâm chọc gì nữa. Bác sĩ phán là một phần, quan trọng là nhìn vào vải một lúc là đầu ong ong, mắt đơ đơ :D Sáng sáng lại phải lên sân thượng, tia ra xa xa để luyện mắt. Rồi theo đơn thuốc: 60' ngồi máy tính lại phải nhắm mắt 10'. Nhiều lúc sếp vào tưởng mình đang ngủ gật ;)). Haizzz! Thế là quà tặng mẹ chưa xong. "Dự án" 20/11 chắc đành phải xếp lại. Cai nghiện bất đắc dĩ một thời gian vậy ~X(
Bận. Tối mắt tối mũi. Trưa cũng không được nghỉ. Một tháng Bảy bận rộn và nhiều cảm xúc. Sẽ đi nhiều và làm nhiều. Giữa một đống công việc, quay cuồng một lúc thì chóng mặt, tự dưng chả muốn làm gì. Rồi ngộ ra một điều: những lúc bận nhất là những lúc thèm thêu, thèm móc nhất, hoặc làm bất cứ việc gì lọ mọ :D. Nhưng đang ở cơ quan thì chọc ngoáy sao được đây? Chợt nhớ ra có mấy em nho nhỏ chưa từng được xuất hiện trước công chúng :D.
Đầu tiên là móc này. Hai đứa này cùng được sinh ra vào một thời điểm nhưng cuộc đời lại chia hai ngả :>. Một đứa thì nằm bẹp dưới tấm kính, đã cũ, còn một em thì nằm im trong góc tủ vì lý do: "Mẹ thấy dùng nó thế này thì phí, nhanh bẩn quá!" #-o:
Em thứ nhất:
Photobucket

hết xoay ngang rồi xoay dọc, chụp góc này cho nó đỡ lệch:
Photobucket

Còn đây, dân cư ngụ xóm góc tủ đây :D:
Photobucket

Thêm một cái lông mi muỗi nữa:

Photobucket

Mãi cũng hoàn thành được em này để còn tung tăng trong chuyến đi sắp tới :D.

Fly...

Photobucket


Sẽ không còn lượn lờ dễ như HP-HN hay HN-HP nữa. Không thể cứ chán là vác điện thoại lên, tạch tạch vài phát là được nghe cái giọng tưng tửng của mày nữa. Hàng chục nghìn km làm nhiều việc trở nên khó khăn! Mày ngỡ ngàng! Tao cũng ngỡ ngàng. Rục rịch sẽ đi hàng năm trời nhưng chưa lúc nào khái niệm "hàng chục ngàn cây số" nó làm tao giật mình như bây giờ. Nhưng đi đi. Đi để nhìn khác và nghĩ khác. Ra khỏi nơi mà cứ dăm ngày ba bữa lại thấy mày buôn than một lần. Cái nơi mà chưa bao giờ tao muốn mày quay về đó...3 năm sẽ có nhiều thay đổi. Tự dưng lại có cảm giác háo hức được nhìn thấy mày sau 3 năm nữa :D. Giá mà tao đủ can đảm để bước một bước dài như mày...

40oC

Nóng quá! Thay cái template mới cho mát mẻ :D. Nóng đến nỗi chả nghĩ được gì ngoài thạch, chè, nước sấu... :D.

Những món quà...

...Một món quà tặng sinh nhật bố. Nhìn thấy mẫu này trên web của Yuxiu, order ngay vì thấy chú gà trống này hùng dũng quá! Lần nào cũng vậy, mỗi khi mua một em kit nào đấy trong đầu đã hình dung và sắp đặt sẵn mình sẽ thêu nó vào dịp nào, thêu sau khi hoàn thành kit này, kit kia nhưng hình như chưa bao giờ kế hoạch...không bị phá sản :D. Chú gà này cũng vậy. Em gái phải nhảy vào nhưng dù sao mình cũng bon chen được vài trăm phát đâm chọc :D: Khi đã lên khung, hai chị em giật mình vì không biết mấy chữ Tàu khựa kia nghĩa là gì? Thế là đi hỏi khắp nơi để lúc tặng còn "trình bày" với bố và để sau này bố có cái "thuyết minh" mỗi lần khách hỏi :D: "4 cái chữ đỏ đỏ kia là PHÚ QUÝ CÁT TƯỜNG đấy" ;)) (4 chữ nhỏ nhỏ màu đen thì vào trang emchiu.com để search :)))
Photobucket

...Món quà tặng chị. Kể ra cứng đầu chờ thêm một vài tháng nữa thì cái ví này sẽ trở thành một món quà dành cho 2 lần sinh nhật :D:
Khi em còn là "hạt bụi":
Photobucket
Khi đã có hình hài hoàn chỉnh:
Mặt sau:
Photobucket
Mặt trước:
Photobucket
Gập vào:
Photobucket

...Và, một món quà không bao giờ tặng - "Peaceful moment". Sẽ giữ mãi bên mình...Cho những peaceful moments đã qua...
Photobucket

Photobucket

Cảm ơn chị Habe đã cho em xin chart!

Một ngày lạ lùng, một ngày vui!

Photobucket
Buổi sáng thức dậy với cái đầu nhẹ tênh, sau bao ngày không hề nhẹ :D. Mọi suy nghĩ dường như đã thay đổi! Thấy vui...Vui vì cứ ngỡ rằng tự mình sẽ dìm mình trong cái mớ bòng bong, hỗn độn những suy nghĩ mà cái đích cuối cùng là tự "khép tội" mình. Cảm giác như được giải thoát! Thế mới biết, sẽ không ai cứu mình trước khi mình có nỗ lực tự cứu mình :D.
Một ngày bắt đầu như vậy nên cảm tưởng mọi thứ dễ dàng hơn chăng?
Đến cơ quan, bước vào thang máy với một "kẻ" trước đây nói chuyện mà chưa bao giờ nhìn mặt nhau, thế mà đã nhìn mặt và hỏi thăm nhau cứ như ngày ngày vẫn thế !?!?...
Đi họp. Một cuộc họp chả khác gì cuộc họp của các nghị sĩ Hàn Quốc hay Ukraina :D, các bác sẵn sàng nhảy bổ vào nhau vì bất đồng ý kiến. Thế nhưng lại giải quyết được nhiều vấn đề :))
Nhưng vui nhất là đã được quay trở lại ngôi nhà Hội thêu thùa thân iu sau bao ngày xa cách ;)). Được nhìn thấy những nick thân quen, lại được tỉ tê với nhau về nỗi đam mê không bao giờ dứt và hơn hết là không phải đối mặt với cái dòng chữ "Database Error" đáng ghét dù Database đang Error thật :D.
Chưa hết ngày nhưng thế cũng đáng để gọi hôm nay là "Một ngày vui" rồi:D

Sáng thứ 7...

Sáng thứ 7... đi làm bù cho những ngày ăn chơi :D. Ra đường, xe lướt nhẹ tênh, đường vắng, không phải oằn người để chống chân như những buổi sáng khác.Đến cơ quan sớm lạ thường, không phải bon chen chỗ để xe :D.
Sáng thứ 7...Cũng là điểm bắt đầu cho 1 năm sẽ không có sáng thứ 7 để ngủ nướng. Một năm sẽ được đi làm-đi học trong tâm trạng thoải mái như thế kia. Nhưng cũng là một năm phải chiến đấu với thứ ngôn ngữ chưa học đã bị mấy đòn phủ đầu:
- Tiếng Nga á? Học 2 năm chưa chắc đã nói được :(
- Cô học tiếng Nga cả đời mà chưa master được nó (Đấy là cô còn ở Nga 5 năm):((
Nhưng, "điếc không sợ súng" :D. Cứ học đã rồi kết luận sau, hì hì. Vừa học, vừa làm việc trực tiếp. Mấy khi có được cơ hội tốt như thế. Giở bảng chữ cái ra nào...:))

...

Photobucket

Lại một lần nữa cần đến sự can đảm của chính mình! Hơi buồn...Nhưng thôi...Có phải của mình đâu mà bảo là không cẩn thận...đánh rơi...Chỉ thấy khó hiểu. Nhưng ngẫm lại, có phải lần đầu tiên khó hiểu thế đâu? Có phải lần đầu tiên có cảm giác không biết phải làm sao thế này đâu? Có phải lần đầu tiên thấy hẫng hụt đâu? Cũng chẳng phải lần đầu tiên thấy mình kém cỏi mà!!!Thế nên, Nhím lại phải xù lông...Ngày mai nhé! Lại được cười vui :D

Hoa Tết....2 năm trước :D

Photobucket
Hoa này là hoa gì nhỉ? hihi. Chỉ biết hơn 2 năm trước, nhìn thấy em này là mê tít :D. Khiêng em về rồi kì cạch trong 6 ngày, vắt chân lên cổ thêu để kịp treo Tết. Lần đầu thêu kit Stampted (Chưa có lần thứ 2 :D), kéo kéo rồi chỉnh chỉnh, thế mà vải vẫn bị nhăn. Chiều 30 Tết mới ra hàng khung vác về (Khung đóng vội có khác, hic). Rồi thầy u phán một câu: Mờ nhạt quá! :(. Thế là thôi, mang về phòng treo. "Triệu trứng" đầu tiên của "bệnh" thích toàn những bức màu sắc lòe loẹt nhưng lại vác về toàn em màu trầm :D.

Hoa ly trắng

Mến tặng chị! Một người chưa bao giờ gặp, cũng ít nói chuyện, chính xác là "hiếm khi nói chuyện". Nhưng vẫn muốn thêu tặng...Vì những "ấn tượng khó phai" :D. Chúc mừng chị giờ đã có mỗi bận tâm mới, hihi. Sắp sinh nhật lần thứ nhất của bông ly trắng này rồi :D
Photobucket

Cỏ úa

Wishlist


Đã lâu không nghe bài hát này! Giờ nghe lại, cảm nhận đã khác...


Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng
Còn chút thương yêu xin đưa vào dư âm
Có phải còn yêu vì đôi lần thầm nhớ
Mình đã thật quên cớ sao lòng vẫn chờ.

Từ lúc em đi trong rượu cay men nồng
Màu trắng khăn tang quanh căn phòng cô đơn
Bão tố triền miên ngày em về nhà đó
Buồn hắt buồn hiu ngõ đêm sầu cô liêu

Một chiều trên đồi em làm thơ
Cỏ biếc tương tư vàng úa
Mộng dệt theo đàn bên người mơ
Mới biết mình yêu bao giờ.

Hỡi cố nhân ơi chuyện thần tiên xa vời
Tình đã như vôi mong chi còn chung đôi
Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ
Đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang ...

Empty

Thỉnh thoảng vẫn bật ra một câu như phản xạ, dành cho những lời bông đùa: "Dòng đời xô đẩy" ra nông nỗi ấy! Đùa thì đùa nhưng chưa bao giờ nói rằng câu nói đấy sai.
Người ta nói: Tính cách tạo nên số phận. Cứ là mình nên cứ trôi đi, như một dòng nước trôi tự nhiên, muốn làm khác cũng không được. Bởi là mình nên vẫn theo lối mòn ấy, nhiều lần tặc lưỡi: Mình thế! biết làm sao.
Thiên hạ cũng nói: Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Khi cả 3 yếu tố trên kết hợp với nhau thì thành ra cái gì nhỉ? Stress. Đau đầu. Chỉ muốn biến mất! Nhưng vì mình vẫn là mình nên vẫn cười, vẫn nói. Bởi vì vẫn nghĩ đâu đó còn nhiều niềm vui, còn những nụ cười không vương chút suy tư. Nhưng nếu những "viên thuốc" chữa stress đó cứ lẩn quất một chỗ nào đó, rất gần nhưng lại rất xa? Cứ chơi vơi, tưởng chạm tới rồi nhưng lại vụt mất?...... Empty!
Nhớ nhất một lần, một lần mà nếu phải ở một mình sẽ là điều khủng khiếp! Thế nhưng lại được cười như thế này đây:
Photobucket
Rồi lại như thế này:
sinh nhật Duy

Cầu được ước thấy!Mai được ăn pizza chữa buồn =)). Cảm ơn những hy vọng luôn hiện hữu trong đầu mình!:D
Dù mai vẫn là một ngày đầy toan tính...